NHỮNG BƯỚC CHÂN THÂM LẶNG HY SINH

Câu hỏi làm thế nào để cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn. Cho đi là nhận lại vô vàn điều ý nghĩa. Nhưng nó lại đi ngược lại với dòng chảy thời gian, ngược với tự nhiên. 
           NHỮNG BƯỚC CHÂN LẶNG LẼ LÀM VIỆC THIỆN THẬT TỐT ĐẸP VÀ TRÂN QUÝ. Hành trình 10 năm không mệt mỏi làm việc thiện trên địa bàn tỉnh Vĩnh Phúc.
         Là nhân viên làm việc lâu năm, may măn được cộng tác với Tổ chức PCP nước ngoài và làm việc với những con người tràn đầy nhiệt huyết, lương thiện, tôi có cơ hội tiếp cận được những kiến thức mới mẻ, suy nghĩ về cuộc sống tích cực hơn và sống ý nghĩa hơn. Không toán tính vụ lợi, luôn chống lại những thách thức và cám dỗ để hoàn thành mục tiêu lý tưởng đó là Ngôi nhà chung của TRUNG TÂM HY VỌNG HUYỆN LẬP THẠCH
         Giá trị nhận lại mà tôi nhìn ra đó là thay đổi hoàn toàn số phận những người không có cơ hội vươn ra bằng đường học tập. không có những bước bứt phá cho cuộc đời mình. Thậm trí trẻ em nông thôn chỉ biết gào thét trong nỗi sợ hãi do hoàn cảnh mình quá khó khăn, bi đát. Khi đến tiếp nhận dự án lần đầu tiên là một đứa trẻ đầy đủ cha và mẹ. có mái ấm tình thương nhưng tôi chưa từng nghĩ cuộc sống của trẻ em mồ côi là thế nào. Lúc đó nhận lại ngôi nhà Trung tâm Hy vọng vào hồi tháng 5.2015, Trung tâm thật sập sệ, từ giường tủ, đến nhà bếp rồi cả chỗ ngủ và chỗ tắm cũng không tử tế và sạch sẽ. Tôi nhìn thấy 26 con mắt tròn xoe nhìn mình, trong mắt chúng như sợ thay đổi những nhà tài trợ mới và những nhân viên mới. Ngày tiếp nhận đầu tiên là lúc 11h30 một anh Phó Chủ tịch , một anh địa chính và một cán bộ nữa đến bàn giao không có văn bản, không danh sách học sinh, không hồ sơ, không chuẩn bị chỗ ngồi để đón chúng tôi. Một cô Hiệu trưởng trường tiểu học là vợ anh Phó Chủ tịch thì cũng không muốn đón tiếp chúng tôi đến để cải thiện môi trường sống cho các cháu ở đây. Vì họ không nằm trong nhóm lợi ích.
         Ngày đầu nhận lại các cháu mà không sổ sách, đến bữa cơm chưa tôi cũng thấy họ không để lại hạt gạo nào, không chút mắm muối và thậm chí nồi niêu và đồ đạc khác tôi cũng thấy nhân viên mang về nhà hết. Đến tối lại có người vào chở củi hay đồ đạc gì đó. Tôi ngạc nhiên khi chúng tôi đã nhận lai cơ sở về mặt pháp lý mà sao nhưng nhân viên cũ lại cư sử như vậy. Dù rằng họ không được làm việc nữa nhưng tôi hiểu rằng với những con người toan tính vụ lợi như vậy thì sao có thể để họ lại và cải tạo môi trường này đây.
         Buổi chiều đã song bữa cơm sau khi đi chợ vội, các cháu chiều đi học và chiều chúng tôi cùng vợ chồng giám đốc dọn dẹp vệ sinh dọn mãi dọn mãi đến mấy ngày sau cũng không hết rác và bụi bẩn quanh Trung tâm. Ngồi dưới nắng nóng cọ rửa bát đĩa cho các cháu tấm lòng tôi cũng mệt, nản nhưng lại nghĩ mình phải cố lên. Ngày đầu tiên cố gắng thân với học sinh cũng khó quá....rồi 4h30 dạy cùng các bạn đứa thì lau nhà, đứa thì quét sân, đứa thì đổ rác nhộn nhịp. Từ em học lớp 1 đến những em học lớp 12 làm tôi cảm động và khóc trong lòng. Ôi mình còn sướng hơn gấp trăm lần những học sinh này.
          Rồi cũng vào nề nếp sinh hoạt những cái ấn tượng ban đầu về ngôi trường này tan đi rồi lại một chuỗi ngày để cải thiện nề nếp và chất lượng học tập và cuộc sống. Với sự nỗ lực của tập thể tổ chức PAMWF tôi tin rằng sẽ phấn đấu hết sức để các cháu có tương lai và hy vọng. 
          Nhưng mọi thứ đâu dễ dàng các trường nơi các cháu học không cho miễn học phí và các khoản thu, chúng tôi lại phải tìm cách để giải quyết...Tôi tự nhủ sao người VN khổ quá, sao người VN không nhận được sự công bằng và sao họ không thật thà trong mọi hành vi.
        CÓ LẼ HỌ KHÔNG HIỂU THẾ NÀO LÀ CHO ĐI VÀ NHẬN LẠI. HỌ KHÔNG HIỂU THẾ NÀO LÀ LƯƠNG THIỆN....VÌ CHẮC CÓ LUẬT PHÁP THÌ CON NGƯỜI CHÚNG TA MỚI BIẾT MINH LÀ NGƯỜI như thế nào? có tội hay không có tội
          Giờ đây chúng tôi cứ CHẠY NHỮNG BƯỚC ĐƯỜNG GIAN LAO vì những hoàn cảnh khó khăn, sự khổ này để thay đổi một góc nhìn của xã hội về giá tri con người.
          Chúng tôi là NHỮNG NGƯỜI THẰM LẶNG, LẶNG LẼ thậm trí bị cho là CRAZY và khác đời. NHƯNG CHÚNG TÔI BIẾT CHÚNG TÔI CÓ GIÁ TRỊ đối với những đứa trẻ ngây thơ kia, chỉ cần chúng sẽ lớn lên lương thiện, biết hy sinh và sống trong tình yêu thương.
        Như vậy là nhận được quá nhiều cho chúng tôi là những người chịu khổ để có được giá tri của bản thân cho tôi, chúng ta, và xã hội.

        

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DỰ ÁN: TRUNG TÂM BẢO TRỢ SAO MAI (thôn Lê Lợi, xã Hợp Thịnh, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc)

DỰ ÁN TRUNG TÂM HY VỌNG HUYỆN LẬP THẠCH do tổ chức PAMWF tài trợ kinh phí hoạt động (Tổ dân phố Tân Phú, thị trấn Lập Thạch, huyện Lập Thạch)